Ngày 9/9/2008, dân quân thôn Lê Pháp, xã Tiên Dương, huyện Đông Anh, Hà Nội, đánh chết hai người vô tội vì nghi trộm chó.
Ngày 07/12/2008, một người mắc bệnh tâm thần bị dân làng Phú Châu, xã Xuân Phú, huyện Phúc Thọ, Hà Nội, đánh chết vì bị nghi trộm chó.
Ngày 2/5/2009, một thanh niên bị dân làng Tiên Lữ, xã Tiên Phương, Chương Mỹ, Hà Nội đánh chết và một thanh niên khác bị đánh trọng thương vì bị nghi trộm chó.
Ngày 26/5/2009, hai thanh niên câu trộm chó tại xã Tự Nhiên, huyện Thường Tín, Hà Nội, bị 5 thanh niên làng này đánh trọng thương, một người sau đó đã tử vong.
Ngày 22/7/2009, người dân xã Tượng Lĩnh, huyện Nông Cống, Thanh Hóa, đánh chết một thanh niên và đánh trọng thương một thanh niên khác trong nhóm trộm chó.
Ngày 22/8/2009, 4 người dân huyện Nghi Xuân, Hà Tĩnh đã đánh chết hai thanh niên câu trộm chó.
Ngày 04/5/2010, một người câu trộm chó bị dân xã Quảng Hòa, Quảng Xương, Thanh Hóa đánh chết.
Ngày 07/6/2010, một người câu trộm chó tại xã Hưng Đông, thành phố Vinh, Nghệ An, bị thiêu chết.
Ngày 18/8/2010, một thanh niên tử nạn và một người khác bị thương tại xã Đak Jrăng, huyện Mang Yang, Gia Lai, vì câu trộm chó bị dân làng truy đuổi.
Ngày 27/8/2010, một người câu trộm chó bị chết khi xung đột với những người vây bắt tại Ninh Hòa, Khánh Hòa.
(talawas tổng hợp)
Có thấy rùng rợn không giữa thời buổi văn minh này mà con người đối xử với con người như bộ tộc man di với súc vật? Tình người ở đâu rồi? Pháp luật ở đâu? Người Việt tự hào "bầu ơi thương lấy bí cùng.." "nhiễu điều phủ lấy giá gương" ..ngày xưa đâu? Vì cớ gì mà cả một tập thể người có quyền cho mình đánh tới chết người không còn khả năng chống trả?
Có phải vì giống nòi ta thoái hóa? Có phải xã hội phát triển thì đạo đức con người xuống cấp? Có phải người Việt ta vốn chỉ sống và hành xử theo bản năng?
Tôi cho rằng một bộ phận không nhỏ người Việt vốn sợ chết nhưng lại coi rẻ sinh mạng. Họ có thể đánh đập vợ con đến gãy tay gãy chân, có thể hút thuốc ngay bên cạnh đứa con mới chào đời, có thể ra đường phóng xe bạt mạng không đội nón bảo hiểm, có thể say rượu cầm gậy đi thanh toán nhục cừu..ấy là bởi vì họ vốn coi mạng người như rơm cỏ. Với họ, chỉ có sĩ diện, thể diện là quan trọng, là đáng để hi sinh; còn đâu như thân thể, sức khỏe, sinh mạng, của mình hay của người..đều như rơm rác.
Con người văn minh được giáo dục từ nhỏ, một cách có lý trí, rằng sức khỏa và sinh mệnh là quan trọng nhất, rồi mới đến những thứ khác. Ra đường mà để bị tai nạn là một điều ngu ngốc không thể chấp nhận được, làm việc dính líu tới pháp luật là phải biết sợ, làm tổn thương người khác là phải thấy tội lỗi, ăn năn..chứ đâu như những người này, coi rẻ mình, cũng coi rẻ người khác, hành xử đầy bản năng, thiếu giáo dục. Đã là con người thì đều là công trình của tự nhiên, của xã hội, quý biết bao, thương biết bao, có đâu như súc vật chỉ ăn rồi giao phối, ngủ và chết mà có thể xuống tay giết hại? Nói chi đến một người chết đi để bao đau thương cho nhiều người, giết một người để lại bao nhiêu căm phẫn trong xã hội. Làm người, ai lại xuống tay lấy sinh mạng người, mà bằng cái cách man rợ đến thế, khác nào người trung cổ ném đá vào vật hiến sinh, khác nào khép tội voi giày với tử phạm. Thấy người khác tay không tấc sắt chết dưới tay mình mà không biết xót thương người ấy, không biết sợ pháp luật, cũng không thấy ghê tởm chính mình..những người ấy có lúc nào tự vấn thế nào là người, là tình đồng loại không? Cướp của còn đến được, cướp mạng người có đền được không? Những kẻi giết người vì mấy con chó mà hỉ hả như thế, hóa ra với họchó quý hơn người? Không bị ám ảnh, không sợ gặp quả báo, cũng không lương tâm để tự vấn với mình, lũ giết người ấy đâu có đáng được gọi là con người?
Mạng chó chẳng lẽ hơn mạng người hay sao mà phải "giết mạng chó đền mạng người"?
Hay người Việt ta, nạn nhân của tinh thần tập thể "cha chung không ai khóc", thấy đánh người thì cũng xông vào "giây máu ăn phần", góp chút công lao trừng trị kẻ phạm tội? Hành động của những kẻ ấy là bản năng bột phát hay là nhằm thỏa mãn cơn say máu hung bạo? Còn những kẻ đứng khoanh tay nhìn xung quanh, bàng quan như thế, vô cảm đến thế, nhìn sinh thể con người kia quằn quại trong vũng máu, cũng có còn chút lương tri,nhân tâm, trắc ẩn, hay ít ra là chút trách nhiệm công dân nào không?
Thiết nghĩ đã đến lúc chương trình giáo dục Việt Nam khẩn thiết giáo dục cho học sinh từ lúc còn ngồi trên ghế nhà trường về giá trị con người và trách nhiệm công dân, để dân Việt Nam không còn phải xấu hổ về những hành vi của những kẻ man rợ mang danh là Người.
Ngô thị Thu Thủy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét